Theo Thông báo trước đây của
Thư Viện trường Đại Học Ngân Hàng TP.HCM tổ chức cuộc thi viết chủ đề
“Cảm nhận về Sách”, nay TV đưa lên website một số bài dự thi tiêu biểu.
Việc
bài viết được đăng trên website chỉ mang tính chất giới thiệu và tham
khảo cho mọi người cùng đọc, chia sẻ cảm nhận. Đây chưa phải là bài đoạt
giải trong cuộc thi viết với chủ đề
“Cảm nhận về Sách”.
BÀI VIẾT THAM DỰ CUỘC THI CẢM NHẬN VỀ SÁCH:
BÀI GIẢNG CUỐI CÙNG
RANDY PAUSCH
Tác giả: Nguyễn Thụy Thùy Vân
Trường Đại học Ngân hàng Tp. HCM
Lớp: ĐH25AV01
Ngành: Tiếng Anh Tài chính – Ngân hàng
Tại Mỹ, đã có
nhiều giáo sư đứng trên bục giảng, gửi tới các sinh viên của mình
“Bài giảng cuối cùng”, làm hàng ngàn con tim rung lên vì xúc động.
Tất nhiên, đó không thật sự là bài giảng cuối cùng mà là bài
thuyết trình của các giáo sư khi đặt mình vào câu hỏi: Nếu đây là cơ hội
cuối cùng được sẻ chia, ta phải nói điều gì là có ý nghĩa nhất? Nếu ngày mai
buộc phải ra đi, ta sẽ để lại cho đời thông điệp gì? Liệu nó có thể
giúp ích gì chăng cho các thế hệ mai sau? Những bài giảng này thường
gây ấn tượng mạnh mẽ cho khán giả vì người thực hiện xem đây là cơ hội
cuối cùng để suy ngẫm về những điều sâu sắc nhất trong cuộc đời.
Thật may mắn là những bậc thầy, cha đẻ của những “Bài giảng cuối
cùng” không thật sự phải rời khỏi thế giới này sau khi dành tặng cho
sinh viên và khán giả những lời tâm huyết. Họ vẫn tiếp tục làm
việc, giảng dạy và cống hiến. Có thể năm, mười năm sau, họ sẽ cho ra
đời một “Bài giảng cuối cùng” khác hay hơn bài thuyết trình trước
đó.
Randy Pausch
thì không được may mắn như vậy, khi được mời trình bày một “bài giảng cuối
cùng”, ông không cần phải hình dung rằng chẳng bao lâu nữa mình sẽ ra
đi. Bởi vì điều đó là sự thật. Một sự thật tàn nhẫn. Căn bệnh ung thư
quái ác chỉ cho ông vài tháng nữa để sống trong khi ông còn có quá
nhiều lý do để lưu luyến cuộc đời này…
Giáo sư Randy
Pausch vốn là giáo sư bộ môn Khoa học máy tính, Tương tác Người - Máy và bộ môn
Thiết kế tại đại học Carnegie Mellon. Là một nhà giáo và nhà nghiên cứu nhận
được nhiều giải thưởng cũng như có nhiều cống hiến trong lĩnh vực của
mình, ông đã cộng tác với Adobe, Google, Electronic Arts, Walt Disney
Imagineering và khởi xướng đề án Alice nổi tiếng… Sau những thành công rực rỡ
trên con đường sự nghiệp, ông càng hạnh phúc hơn khi trở về mái ấm gia đình,
nơi có một người vợ tâm đầu ý hợp và ba đứa con bé bỏng vừa kháu khỉnh vừa xinh
đẹp. Những tưởng cuộc đời sẽ cứ thế tiếp tục trôi, như một dòng sông êm đềm,
như món quà mà Thượng Đế đã ban tặng cho những nỗ lực và cống hiến của ông.
Nhưng, không! Thần Chết đã phái “tay sai đắc lực” của mình đến tìm ông. Randy Pausch
được chẩn đoán có mười khối u trong gan và đang mắc ung thư tuyến tụy giai đoạn
cuối. Quyết liệt chống trả, chấp nhận đau đớn với những đợt hóa trị có liều cực
mạnh, với khát khao được kéo dài thêm thời gian có mặt trên cuộc đời này, bên cạnh
những người thân yêu. Nhưng tất cả đều vô hiệu...
Cũng có những
phút giây hoảng loạn và đau khổ, cũng có biết bao tiếc nuối xen lẫn
với lo sợ khi nghĩ đến tương lai của chính mình và những người thân
yêu. Thế nhưng đó không phải là điều mà ông muốn gửi gắm đến khán
giả, ngược lại ông chia sẻ về sự đương đầu với nghịch cảnh, bởi vì “Chúng
ta không đổi được những quân bài đã chia, chỉ có thể đổi cách chơi những quân
bài đó”. Thật vậy, ông đã không còn sầu não, bi lụy mà thay vào đó là mạnh mẽ
đánh đổi khá nhiều thứ quan trọng để tham gia thuyết trình bài giảng cuối cùng
tại Đại học Carnegie Mellon. Đây là lời chào tâm huyết mà ông gửi đến những người
ở lại, sinh viên, bạn bè, đồng nghiệp, và cũng là “di sản” mà người cha mong muốn
để lại cho ba đứa con thơ. Bài giảng không nói nhiều về cái chết mà xoay quanh
những ước mơ tuổi thơ, về việc vượt qua trở ngại, biến ước mơ của
chính mình và người khác thành sự thật, về việc tận dụng từng giây
phút trong cuộc đời, bởi vì “thời gian là tất cả những gì bạn
có…và một ngày nào đó bạn sẽ nhận ra rằng bạn có ít hơn bạn
nghĩ”. Cuốn tự truyện “Bài giảng cuối cùng” được ra đời từ cảm
hứng của buổi thuyết trình, thể hiện hình ảnh Randy Pausch đầy trách nhiệm
trong tất cả các vai trò, một người thầy, một người bạn, một người chồng
và một người cha.
Là thầy giáo
của biết bao sinh viên tài giỏi, một nhân vật uy tín trong ngành, nhưng
quan trọng hơn hết là trước khi rời khỏi thế gian ông đã để lại cho
đời quyển sách “Bài giảng cuối cùng” (The Last Lecture), để lại cho
thế hệ tương lai niềm khích lệ mạnh mẽ cũng như những bí quyết hữu
ích để gặt hái thành công trong cuộc sống. Mỗi trang sách là một nỗ
lực của Randy trong những ngày tháng cuối đời, phải chiến đấu với
căn bệnh hiểm nghèo. Lật từng trang một, người đọc sẽ không thấy cái
tang thương, đau đớn, mà ngược lại là chút gì đó khôi hài, thú vị
qua những câu chuyện của ông từ thuở bé thơ đến lúc trưởng thành và
thành đạt. Sáu chương sách là sáu mảnh ghép đầy màu sắc cho một bức tranh
hoàn hảo.
Đi từ hiện tại với
“bài giảng cuối cùng” ở chương I, ông dẫn người đọc ngược về quá khứ tươi đẹp của
mình cùng những ước mơ ngày bé, thật đáng yêu và cũng thật lớn lao ở chương II.
Đó là: ở trạng thái không trọng lượng, chơi bóng bầu dục ở hạng quốc gia, viết
một bài cho Bách khoa Toàn thư thế giới, làm thuyền trưởng Kirk trong loạt phim
nổi tiếng một thời Star Trek và làm một Disney Imagineer! Randy quá táo bạo khi
nghĩ về những điều xa tầm với ấy. Đối với một đứa trẻ, chỉ một ước mơ trong số
đó được thực hiện đã tốt lắm rồi. Thế mà, “cậu bé” đã lần lượt biến những điều
xa vời ấy thành sự thật. Không hề có phép màu nào ở đây, tất cả là nhờ cậu đã
Dám - Nghĩ - Lớn! Bên cạnh đó, không thể không nhắc đến sự sáng suốt của cha mẹ
Randy khi họ sẵn lòng cho con trai thỏa sức sáng tạo, vẽ lên tường trong phòng
mình bất cứ thứ gì cậu bé thích, nào là nhân vật cổ tích, cờ vua, tàu ngầm,
thang máy và cả công thức toán học! Đây là điều không phải bất cứ phụ huynh nào
cũng làm được. Quyển sách đã chia sẻ nhiều bí quyết “dạy con nên người” dành
cho các bậc làm cha mẹ.
Khi Randy trưởng
thành, chúng ta lại được đắm chìm trong những cuộc phiêu lưu có thật nhưng cũng
không kém phần hấp dẫn so với chuyện thần tiên trong chương III. Chúng ta sẽ gặp
một người hùng Randy tốt bụng, chẳng hề bận tâm đến “con chiến mã mui trần” mới
cáu của mình, thay vào đó là sự yên lòng của bọn trẻ. Người hùng ấy cũng không
gọi tình yêu của mình là công chúa như các chàng trai khác, mà là Bức tường gạch
(lãng mạn)! Cuộc chinh phục Bức tường gạch vấp phải nhiều khó khăn, nhưng cuối
cùng đã kết thúc bằng một hôn lễ đặc biệt với đôi uyên ương lộng lẫy, hạnh phúc
trên chiếc khinh khí cầu cực lớn nhiều màu sắc thám hiểm không trung, cho đến
khi chút rắc rối thú vị xảy ra…Điều thú vị hơn nữa là sau mỗi cuộc phiêu lưu,
chúng ta lại được người hùng ấy dành tặng những bài học cuộc đời thiết thực.
Chương IV đầy tính
nhân văn khi một người đã thực hiện được ước mơ của mình lại tiếp tục nỗ lực để
chắp cánh cho những ước mơ của người khác. Randy Pausch chia sẻ: “…việc tạo điều
kiện cho những ước mơ của người khác còn làm mình vui sướng hơn.” Độc giả sẽ được
nghe về những câu chuyện thành công của các sinh viên tài giỏi, khiến chúng ta
và cả Randy phải “bàng hoàng” thán phục. Nhưng họ sẽ chẳng bao giờ có thể làm
được điều đó, nếu không có thầy Randy Pausch. Đọc đến đây, ta vừa cảm thấy xót
xa khi sắp phải chia tay một người khả kính đến vậy, vừa thấy an ủi phần nào vì
Randy đã để lại cho đời thật nhiều điều có ý nghĩa. Điều này tiếp tục được chứng
minh qua những kinh nghiệm mà ông đúc kết, truyền đạt lại cho giới trẻ trong
chương V mang tên “Sống một cuộc sống như thế nào” . Chúng ta được khích lệ
“hãy là con chim cánh cụt đầu tiên” đến với thành công bằng cách “thu hút sực
chú ý của mọi người” và “thể hiện lòng biết ơn” đúng cách. Chúng ta sẽ thấy “những
hộp bánh quy bạc hà” nhỏ bé cũng có thể giúp ích rất nhiều, và còn nhiều nữa những
cách thay đổi cuộc đời từ những điều tưởng chứng như vô cùng đơn giản.
Chỉ còn vài
trang giấy dành cho chương VI “Những lưu ý cuối cùng”, một góc nhỏ thay cho lời
nhắn nhủ trước khi từ biệt mà Randy Pausch muốn gửi đến vợ yêu, các con và chính
chúng ta, những độc giả tương lai của ông. Gấp sách lại mà lòng còn nuối tiếc,
bùi ngùi. Nghĩ đến cái giọng văn vừa sâu lắng vừa hóm hỉnh, nghĩ đến những câu
chuyện cổ tích có thật, gói ghém biết bao triết lý sống quý báu, khóe mắt lại
rưng rưng. Người đang dần lìa xa sự sống ấy, sao lại có thể bình tĩnh và lạc
quan đến vậy? Những kinh nghiệm, nghệ thuật sống mà ông rút tỉa từ bốn mươi sáu
năm cuộc đời mình, được viết thành sách trong một khoảng thời gian ngắn ngủi và
đau đớn, sẽ còn sống mãi trong ta, là minh chứng cho câu nói: “Điều quan trọng
không phải là bạn sống bao lâu, mà là bạn đã sống như thế nào và để lại gì cho
đời trước lúc ra đi.” Thần Chết không từ một ai, vấn đề là sớm hay muộn mà
thôi. Chính chúng ta cũng không biết tương lai của mình đi về đâu, tại sao lại
không gắng sống cho có ý nghĩa, bớt quan tâm đến những điều xa hoa, phù phiếm,
thay vào đó là trân trọng chữ “tình” giữa con người với nhau? Đồng thời, dám ước
mơ, dám thực hiện, như Randy đã sẻ chia “Nếu bạn dám ước mơ điều gì, bạn sẽ có
thể thực hiện được điều đó.”… ./.