Theo Thông báo trước đây của
Thư Viện trường Đại Học Ngân Hàng TP.HCM tổ chức cuộc thi viết chủ đề
“Cảm nhận về Sách”, nay TV đưa lên website một số bài dự thi tiêu biểu.
Việc
bài viết được đăng trên website chỉ mang tính chất giới thiệu và tham
khảo cho mọi người cùng đọc, chia sẻ cảm nhận. Đây chưa phải là bài đoạt
giải trong cuộc thi viết với chủ đề
“Cảm nhận về Sách”.
BÀI VIẾT THAM DỰ CUỘC THI CẢM NHẬN VỀ SÁCH:
YÊU NGƯỜI NGÓNG NÚI
Tác giả: Lê Nhật Quý Thiệu -
Trường Đại học Ngân hàng Tp.HCM
Khoa Ngân hàng Quốc tếVõ Thị Trúc Ngân
Những thứ tình yêu trong veo: yêu người, yêu
đời, yêu một cơn mưa, một mảnh đất, một thời xa vắng…đọng lại trong tâm hồn con
người ta những nỗi nhớ niềm thương, vui có, buồn có, lẫn lộn như cuộc đời vốn
muôn vẻ muôn màu. Những nỗi niềm ấy, qua đi trong cuộc sống con người như những
con thuyền trôi xuôi giữa dòng sông, nhẹ nhàng, êm ả. Như một nghệ sĩ nhiếp ảnh
ghi lại những hình ảnh con thuyền thơ mộng ấy, sách lưu lại những hồi ức, những
suy tư và trải nghiệm của đời người, không ồn ào, khoa trương nhưng vô cùng gần
gũi, bởi lẽ, thế gian này, có ai biết chữ mà chưa từng đọc một cuốn sách nào.
"…Quê luôn ngọt như
vị đường mía ngày xưa anh hay lén má giở nắp hủ lấy ngón tay chấm mút. Cả cái
nghèo ngày đó cũng chẳng đến nỗi quắt quay, không có bánh kẹo ngon thì cây trái
đã sẵn giành. Không có đồ chơi đẹp nhưng đã có thiên đường đồng bãi cho trẻ con
chạy nhảy. Cho đến ngày anh đi khỏi, quê vẫn chưa làm anh tổn thương, hờn giận
chút nào…”
(tr.6), quả thật, quê hương trong những người con đi xa,
là nhớ nhung, là gần gũi đến diệu kì như thế. Đọc câu văn trên trong tản văn
Yêu người ngóng núi, tác phẩm đầu tiên trong cuốn sách cùng tên của nhà văn
Nguyễn Ngọc Tư, cậu sinh viên ngồi trong buổi chiều mưa kí túc xá, bồi hồi, man
mác, một cảm giác mơ màng khó gọi tên nhưng gói tròn trong tiếng “nhớ!”. Tình cờ
bắt gặp cuốn tản văn trong một lần ngược xuôi trên đường phố Sài Gòn, những
dòng văn như
nhắc cậu sinh viên: “Ô,
chính cậu ở trong đó kìa, Sài Gòn trong cậu tấp nập phồn hoa, là cô vợ bao dung
mà cậu đang kề bên đấy, nhưng cậu lại đang nhớ cô gái nơi quê xa, mơ hồ lắm…”.
Yêu người ngóng núi của nữ nhà văn Nguyễn Ngọc Tư mang đến cho cậu sinh viên những
xúc cảm ban đầu là thế!
Nhà văn Nguyễn Ngọc
Tư đã gửi gắm những tình cảm, suy tư của mình qua 35 bài tản văn, không cầu kì,
không dài dòng khó hiểu, rất đơn giản là những cảm xúc được gọi tên trong từng
bài viết. Cuốn sách (như một anh chàng nhiếp ảnh đa cảm), và những tác phẩm mà
anh chàng chứa đựng, mang nét phóng khoáng trữ tình đậm chất Nam Bộ, lôi cuốn bằng
chính cái chân thực, sâu lắng và đa chiều vốn có trong từng câu chuyện về Đất,
về Người. Cuốn sách là tập hợp của những mảnh ghép cuộc đời, từ những chi tiết
nhỏ bé như cục kẹo, như bờ lau bãi sậy cho đến những cuộc đời, những số phận của
những người nông dân, cả sự đổi thay của đời sống thị thành.
Chỉ qua câu chuyện
cục kẹo, rất đỗi thân quen, nhà văn cũng kịp mang đến cho người ta cái cảm giác
nghẹn ngào khi nghĩ về những ngày bom đạn, và hơn hết, nhắc nhở ta về những
tranh cãi, những so đo, cớ sao không giống như trẻ con, chỉ đơn giản là vô tư
và thích những gì gần gũi: “Con hít ăn chẹo dùa (Con thích ăn kẹo dừa)”
(tr.13).
Cũng hính bởi ngôn ngữ rất gần gũi và phù hợp với từng nhân vật mà Nguyễn Ngọc
Tư xây dựng, bài tản văn và cả cuốn sách Yêu người ngóng núi mang cho cậu sinh
viên, và bao người khác những yêu mến, những cảm xúc ngọt ngào.
Tôi vốn sinh ra và
lớn lên ở miền Trung, miền quê mà nghe đến, ai cũng thấy mặn mùi biển, thấy trắng
những bờ cát dài và những trưa hè nóng bức với ngọn gió phơn vô tình. Quê khắc
nghiệt là thế, vậy nên, đến chốn thị thành mưa thuận gió hòa, chính tôi như
quên đi cái cảm giác quê mình vốn có, cứ ngỡ và cứ mong Sài Gòn sớm nắng, chiều
mưa là quê mình vậy. Vậy nhưng, đọc những tản văn Nguyễn Ngọc Tư trong cuốn
sách này, tôi chợt tỉnh, quê là xóm cũ, nơi “
…từng
có những người đàn bà, lúc xay bột làm bánh, họ không quên đong thêm vùa gạo để
thơm thảo với láng giềng”(tr.34). Cái nghèo, cái thiếu ở quê hương
không bao giờ có thể là tình người, tôi nhận ra điều đó, và nỗi nhớ quê dâng
trào, như một buổi chiều mưa tầm tả, nước ngập trắng con đường vào khu nội trú
mà tôi cứ ngỡ con sông quê…
Những
đổi thay nơi thành thị, những cảm giác trống vắng, và đôi khi tưởng chừng như
bơ vơ giữa dòng đời đổi thay, mai một của nữ nhà văn cũng được nhắc đến nhiều
trong cuốn tản văn. Tác giả giải bày câu chuyện của một bà mẹ đứng trước sự “Lựa
chọn” với đứa con bé bỏng của mình, bà mẹ trẻ phân vân trước mùa hè của cậu con
trai đang dần ngắn lại, bởi những tự hào, mong mỏi của những phụ huynh. Lúc
đóng vai trò là một bà mẹ trẻ, có lúc, nhà văn lại hóa thân vào những ngày bé dại,
theo sau tà áo mẹ đi làm hàng xáo trong tản văn “Bụi ngọt”. Để rồi, chính cô trở
về thực tại, nhìn mọi thứ xung quanh thay đổi ít nhiều, những bà hàng xáo năm
xưa, “…có thím cất cái quán bánh xèo, bánh khọt...có người quạt than nướng chuối
bên đường…”
(tr.87)
Tình
cảm gia đình, gắn với những đổi thay của cuộc sống làm chúng ta phải trầm tư
suy ngẫm: “Trên chuyến xe xốc xếch đó, có bà mẹ trẻ đang
ngồi cạnh chị đây, đang nâng niu xếp ra xếp vào mấy gói kẹo sặc sỡ phẩm màu, chắc
chắn cũng rất đậm đà vị ngọt của đường hóa học. Nhưng dù chúng được làm bằng gì
thì chúng cũng được chào đón bằng tất cả nỗi vui mừng, chờ đợi, thèm thuồng của
những đứa trẻ ở nhà. Chúng cũng ngọt lịm cả một ký ức, mỗi khi nhớ lại, như chị
nhớ lại tuổi thơ mình”
(tr.100). Dường như, thành thị và nông thôn,
khác nhau như hai phương trời lạ. Nguyễn Ngọc Tư khéo đưa hình ảnh “chị” và
“má”, gần gũi nhau là thế nhưng đã khác nhau trong cách nhìn những thức quà, và
sâu hơn, đó chính là sự khác xa giữa đời sống đủ dầy chốn thành thị và khó
khăn, thiếu thốn vùng nông thôn.
Cũng có những lúc,
tác giả, có thể là chính cô, hoặc mượn thực tại của ai đó, để nói lên chính cuộc
sống đương thời, mọi người sống khép kín, không một lời chia sẻ, đến nỗi “những
bờ vai, những bàn tay, những ánh mắt cảm thông trìu mến đôi khi không có giá trị”
(tr.113).
Những suy tư về thiếu vắng tri âm, tri kỉ trong “Một thế gian thênh thang” đến nỗi, con người ta phải tự chuyện trò, tự
gửi những dòng E-mail vào hộp thư của mình, và một câu kết với tâm trạng đầy thất
vọng: “Quá tệ!”
(tr.113)
Trong văn có nhạc,
nhạc của chính tấm lòng nhà văn. Nữ tác giả trẻ chia sẻ về tình yêu âm nhạc Trịnh
Công Sơn, hay suy rộng ra là những thứ nhạc “nghe khỏe” mà có lẽ chỉ những người
đứng tuổi mới yêu thích, còn giới trẻ thì không mấy mặn mà. Đọc những chia sẻ ấy,
cậu sinh viên ngẫm lại, nhà văn có cái sở thích giống mình đấy chứ! Tôi vẫn
thích nghe Quang Dũng hát “Đêm thấy ta là thác đổ” hay Đàm Vĩnh Hưng hát “Tuổi
hồng thơ ngây”, tất nhiên, nhạc trẻ vẫn là đam mê, nhưng chỉ là những ca từ
trong sáng và giai điệu nghệ thuật mà thôi. Cậu sinh viên chăm chú đọc hết cuốn
tản văn Yêu người ngóng núi, cũng chính bởi những gì nhà văn viết, rất có ý
nghĩa trong cuộc sống ngày nay. Như chuyện nhạc Trịnh đấy thôi, cũng khiến người
ta suy ngẫm về trào lưu hát nhép, những ca từ nhãm nhí hay những ca khúc được mệnh
danh “thảm họa V-pop” ngày nay.
Cuốn sách mang lại
những món ăn nuôi dưỡng tâm hồn, và gợi lên sự đồng điệu, sẻ chia trong suy
nghĩ. Tôi dám chắc, những ai đang sống nơi chốn thị thành, mà ngày xưa từng
chăn trâu thả diều, lăn lóc trên bãi cát, đánh trận bằng cờ bông lau…khi đọc những
dòng văn trong Yêu người ngóng núi, chắc chắn sẽ mênh mang nhớ và tự nhủ với
lòng: “ngày xưa sao vui thế!”. Cái hay ở những dòng văn của Nguyễn Ngọc Tư, đó
chính là sự chân thật và có thể lột tả được cảm xúc của những người xa quê. Dù
giọng văn đậm chất Nam Bộ, nhưng với người đọc, khung cảnh đồng quê, lau sậy,
và những tình cảm xóm giềng đều không khó bắt gặp ở bất cứ miền quê nào trên đất
nước Việt Nam.
Ba mươi lăm bài viết
trong Yêu người ngóng núi, không câu chuyện nào giống câu chuyện nào, không
nhân vật nào hao hao giống nhân vật nào cả. Nữ tác giả đã lột tả những cách
nhìn, những cảm xúc đa chiều về cuộc sống, đặc biệt sâu lắng với những hoài niệm,
sự đổi thay. Có thể, đó là cảm xúc tiếc nuối về những giá trị tinh thần của
ngày xưa, cũng có thể là những lời tiễn biệt cho một thời xa vắng, chỉ lưu lại
trong kí ức để cuộc sống thêm phong phú mà thôi. Nhà văn không mang đến một điều
gì nặng nề, vật vã, chỉ đơn giản, là mang đến cái nhìn, có thể bâng khuâng gợi
nhớ cho những ai đồng điệu và thích sẻ chia.
Với ngôn từ trong sáng, giản gị, câu văn ngắn gọn, súc tích đậm chất
Nguyễn Ngọc Tư, tập tản văn đã mang đến cho người đọc, và cả tôi_cậu sinh viên
còn vấn vương lắm nỗi nhớ quê nhà những món ăn tinh thần vừa nhẹ nhàng, sâu lắng.
Có những câu tác giả rút ngắn bất thường, tạo cho tôi cảm giác về những khoảng
ngắt, những thoáng qua trong mạch cảm xúc, bởi cuộc đời chứa lắm nhiều thay đổi,
là những nốt lặng, ngắt quảng cho một bản nhạc dài.
Cuốn sách Yêu người ngóng núi, không khoa trương
là cuốn sách bán chạy của tháng này, tháng kia, không ồn ào đạt giải thưởng văn
học này, nọ. Cuốn sách đến với tôi, như một cơ duyên, vì sự hữu ích cho tâm hồn,
sự đồng điệu giữa cậu sinh viên, nhà văn và cuộc đời. Thiết nghĩ, khi bạn đang
bị cuốn theo cuộc sống đầy nhịp điệu sôi nổi, hãy thử lắng nghe những thanh âm
của tâm hồn đang nói về cuộc sống, có thể nhiều cách, và Yêu người ngóng núi sẽ
mang lại cho bạn một cách riêng, rất nhẹ nhàng mà sâu lắng!